THẦY
CÔ TỔ HÓA SINH NHÂN NGÀY 20-11
“Không có một vĩ nhân nào, một anh hùng
nào trên đời này lại không qua bàn tay bế ẵm của người mẹ, thì trên trái đất
này cũng không có một vĩ nhân, một anh hùng nào lại không qua bàn tay dìu dắt
và sự dạy dỗ của người thầy giáo”.
Việt Nam chúng ta có truyền thống hiếu học,
tôn sư trọng đạo, Nhất tự vi sư bán tự vi sư, Không thầy đố mày làm nên và nhiều
câu ca dao tục ngữ ca tụng công đức của người thầy.
            “ Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây
xong, người nông dân mĩm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo
viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên.”
          Nhân
ngày 20-11,  Thầy cô tổ Hóa Sinh đã tâm sự
qua những lời văn, vần thơ chân tình đầy ý nghĩa
     TÂM SỰ
Thời
gian không còn dài
Tự
nhủ với mình rằng:
Vì
ngày mai đàn em
Lớn khôn và thành đạt
* * *
Nông
thôn
Thành
thị
Núi
rừng
Biển
cả
Tụ
hội sum vầy
Thơ
ngây như ngày nào
Nghịch
ngợm như lũ quỹ
(Học
trò)
          Ngày mai
          Trang nghiêm
          Đứng đắn
(Kỹ
sư – Bác sĩ)
Hòa
một nhịp, cùng bản tình ca muôn thưở
“Không
thầy đố mày làm nên”
*
* *
Thời
gian không còn dài
Cố
gắng, kiên trì, khắc phục khó khăn
Đem
niềm vui hạnh phúc
Cho đàn em khôn lớn và đang lớn.
*********************************************************
TÌNH YÊU (Trịnh Thị Hải Lý)
hai mươi…
*********************************************************
TÌNH YÊU (Trịnh Thị Hải Lý)
Yêu là gì tôi xin định nghĩa.
Yêu chính là phản ứng giữa
hai ta
Hai tâm hồn đồng phân để yêu
nhau
Rồi từ đó sinh ra đồng đẳng.
          
Khi yêu anh xin em đừng phản
ứng
Hãy vui lòng cho tác dụng vào
tim
Đừng vội vã vì anh không cần
xúc tác
Anh chỉ cần một trái tim biết
lên men.
*********************************************************
*********************************************************
len
giữa màn đêm
Nhăn vầng trán nhỏ
truy
tìm
niềm tin…
Trăng kia
 bẻn lẻn vào mây
Xới trong tiềm thức
 loăn xoăn
 định hình…
Lặng mình
 trong
 cõi hư không.
Bút kia quen nét
 vẽ cành thời gian
Nụ cười
 run
nhẹ trên môi
Viết tròn mặt giấy, cho ngày
*************************************************************
BỤI PHẤN
          Hương thu chưa kịp tàn thì mùa đông đã trở lại. Cái băng
giá len lỏi đến với mọi người. Riêng ở chúng ta, cái giá lạnh ấy như bị tan biến
bởi nó đem lại một niềm vui – một niềm vui không sao tả xiết – niềm vui của mùa
đông. Hoa mùa đông đang rực rỡ khắp nơi và tỏa mùi hương ngào ngạt nhất ở bàn
thầy cô ta đó. Chỉ có hoa học trò mới nở trái mùa, nở vào đông trong không khí
lạnh lẽo. Hoa trái mùa – hoa tuổi thơ.
          Lớp học trò hôm nay yên ắng lạ thường.
Chỉ còn nghe tiếng phấn soàn soạt trên bảng đen. Những dòng chữ đều đều vững chải
như bóng dáng thầy. Trên cao những cơn gió nào thoảng qua làm bay ra từ dòng chữ
ấy những hạt phấn trắng. Đó là bụi phấn – bụi phấn theo gió lùa vào không gian.
Có vài hạt chẳng muốn đi xa, đã ở lại điểm trắng mái tóc thầy.
          “Em yêu phút giây này thầy em tóc như
bạc thêm, bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay…” Giai điệu như vang vang
đâu đây, gần lắm…lời thầy dạy cho em bao ước mơ. Từ bài thơ, em hiểu bao điều mới
lạ, về đất nước, về con người, về quê hương. Mỗi môt tiết học đều mở ra trước mắt
em bao chân trời mới. Mỗi chân trời đều đẹp, đều hay và em nhìn thấy cả bóng
dáng của thầy trong đó. Cuộc sống quanh em trở nên thú vị hơn, ngọt ngào hơn
đáng yêu hơn bao giờ hết.
          Ngoài sân, trời bỗng ươm nắng. Cái nắng
bất ngờ tưởng như mơ trong mùa mưa dai dẳng. Em nhận ra trong cái nắng xôn xao
có ánh sáng của mùa xuân cùng bao ánh mắt, nụ cười của thầy cô bè bạn. Có chiếc
lá nào theo cơn gió đậu trên bục giảng. Phượng đấy! Chắc là phượng cũng muốn
nghe thầy giảng bài phải không? Phượng ơi! Hãy dừng chân và làm học trò của thầy
đi. Thích lắm nhé. Làm học trò để được nghe những lời giảng dịu dàng, khúc chiết,
để được đến những chân trời mới lạ, để được thấy những hạt phấn vẫn từng ngày
rơi rơi. Chúng mình sẽ tập cho phượng những bài hát thật hay. Và bài đầu tiên
mình tập cho phượng hôm nay, phượng biết không? “Bụi phấn”. 
*****************************************************************
Nhớ mãi về Cô
********************************************************
                                                  TÔI
CỦA NGÀY XƯA…
Nhớ mãi về Cô
Mỗi dịp “ Ngày Nhà giáo”
Tôi lại nhớ về cô
Một người Thầy đáng kính
Một đồng nghiệp đa tài.
                                                Nhớ về cô ngày xưa
                                                Dạy tôi môn Hoá học
                                                Học Hoá thật là khó
                                                Nhưng cô dạy thì  mê.
Cô giảng thật cặn kẽ,
Giải thích thật rõ ràng.
Về khâu trình bày bảng,
Quả thật là tôi mê .
                                                Cô
truyền lửa yêu thương,
                                                Cô
truyền lòng nhiệt huyết
                                                Yêu
cô – Tôi yêu Hoá,
                                                Yêu
cô – Tôi yêu nghề.
Thế rồi tôi nối bước,
Con đường cô ngày xưa.
Thế rồi thành đồng nghiệp,
Bên cô - Tôi yêu trò.
                                                Nhớ
cô - Đồng nghiệp giỏi,
                                                Kinh
nghiệm, sáng kiến hay,
                                                Thư
*, thơ, ca, nhạc, hoạ...
                                                Cô
luôn sẵn:  tỏ, bày.
Nhớ cô - Người Thầy giỏi,
Trao kiến thức- Tận tình.
Bao thế hệ Trò giỏi,
Nhờ ơn cô - Rạng danh.
                                                Bao
năm làm trò nhỏ,
                                                Tri
ân cô trọn đời !
                                                Bao
năm là đồng nghiệp,
                                                Thương
nhớ mãi, Cô ơi !
                                                          Tháng
11/2015
                                                      
Phạm Thị Ánh Tuyết
( Chú thích : * Thư : Thư pháp)********************************************************
                                    EM
HÔM NAY
Ngày xưa tôi cũng như em – đầy bỡ ngỡ
Đến công tác ở trường mình chưa hề nghe tên
Trường lớp mới, bạn bè, đồng nghiệp mới
Đón chào tôi nồng nhiệt hân hoan
Thêm vào đó một chút thăm dò
Cô giáo mới – thế nào … đây nhỉ?
Dang rộng
vòng tay thân thương trìu mến
Biết em còn
lạ người, lạ cảnh
Nên phần
nào muốn đắp đổi cho em
Tôi ngày
xưa phấn bảng viết chưa quen
Dự giờ em
hôm nay gặp lại mình một thuở
Chập chững
vào nghề, bao vất vả khó khăn
Đến hôm nay
đã trưởng thành hơn trước
Nhờ bạn bè,
đồng nghiệp, người thân
Mong muốn
em tôi vững vàng lên nhé
Để xứng
danh hai tiếng Người Thầy
Và em cũng
như tôi ngày ấy
Nhận nơi
đây Quảng Nam quê mình!
                                                                  Trịnh Thị Kiều
 






 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét